Mưa lại về trên phố núi, như một người tình cũ trở lại sau một năm xa cách. Những hạt mưa li ti, mỏng manh như sương khói, nhẹ nhàng phủ lên thành phố hoa một tấm áo xám mờ ảo. Đà Lạt, vốn đã buồn, giờ lại càng thêm sầu lắng, như một nàng thơ ủ rũ giữa núi đồi cô quạnh.

CàPhê.Top: Đà Lạt Mưa Buồn

Ngày xưa, thuở còn niên thiếu, ta đã bao lần nghe kể về vẻ đẹp của Đà Lạt mùa mưa. Người ta bảo rằng, chỉ khi đứng giữa mưa phùn Đà Lạt, mới thấu hiểu được nỗi cô đơn của một thành phố mang tên "thành phố buồn". Và hôm nay, khi đã trưởng thành, và khi đứng một mình dưới cơn mưa chiều nay, ta mới thực sự cảm nhận được điều ấy.

Dạo bước trên những con đường vắng lặng, dưới tán cây thông già cỗi, ta nghe lòng mình thổn thức theo từng bước chân. Mưa rơi tí tách trên lá, trên vai áo, như những nốt nhạc buồn của một bản tình ca không lời. Đâu đây, tiếng chuông nhà thờ vọng lại, nhẹ nhàng và xa vắng, càng làm tăng thêm vẻ u buồn của phố núi.

Ghé vào một quán cà phê nhỏ bên đường, ta tìm cho mình một góc khuất để ngắm mưa. Hơi nóng từ tách cà phê hòa quyện với không khí lạnh bên ngoài, tạo nên một cảm giác kỳ lạ - vừa ấm áp, vừa cô đơn. Từng ngụm cà phê đắng ngắt, như nỗi buồn man mác của một kẻ lữ hành lạc lõng giữa phố thị xa lạ.

CàPhê.Top: Đà Lạt Mưa Buồn

Mưa Đà Lạt không ồn ào, không dữ dội, chỉ là những hạt nước mịn màng, đủ để thấm ướt tâm hồn những kẻ đa cảm. Ta chợt nhớ đến nhà thơ Trịnh Cẩm Lê với những câu thơ da diết trong bài Nhớ Đà Lạt:

"Bây chừ Đà Lạt giữa mùa mưa
Đà Nẵng nơi đây nắng lại thừa
Những lối ngày xưa ta đẵm nước
Hỏi người năm củ có về chưa?"


Phải chăng, chính trong những ngày mưa như thế này, Đà Lạt mới thực sự là Đà Lạt? Một Đà Lạt của nỗi nhớ, của hoài niệm, của những cuộc tình dang dở và những ước mơ chưa thành.

Chiều nay, mưa vẫn không ngớt. Trên những con dốc quanh co, ánh đèn vàng le lói trong sương lạnh, như những ngọn hải đăng cô độc. Có những người lang thang không mục đích, để mặc cho mưa thấm ướt từng ngóc ngách tâm hồn, để cảm nhận trọn vẹn nỗi buồn man mác của phố núi.


Robusta Hữu Cơ 12 phin


Đêm về, trong căn phòng nhỏ của một khách sạn cũ kỹ, cũng có người ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đặn trên mái ngói. Hơi lạnh len lỏi qua khe cửa, khiến họ không khỏi rùng mình. Nhưng lạ thay, trong cái lạnh ấy, người ta lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Phải chăng đó là hơi ấm của những kỷ niệm, của những ngày tháng đã qua, của một tình yêu chưa kịp nở đã tàn?

Đà Lạt mùa mưa, với những đóa hoa dại ven đường ướt đẫm, với những quán cà phê nhỏ ấm cúng, với những con đường vắng lặng đầy sương, đã in sâu vào tâm khảm những người trót yêu Đà Lạt một nỗi buồn khó tả. Một nỗi buồn đẹp đến nao lòng, khiến họ cứ muốn quay lại, dù chỉ để được một lần nữa đắm mình trong khung cảnh ấy.

CàPhê.Top: Đà Lạt Mưa Buồn

Khi rời xa phố núi, họ mang theo trong lòng một nỗi nhớ khôn nguôi. Nhớ những hạt mưa bụi li ti, nhớ những buổi chiều lang thang dưới tán thông già, nhớ cả những giọt nước mắt đã rơi trong một phút yếu lòng. Đà Lạt mùa mưa, như một giấc mơ buồn, cứ ám ảnh mãi, khiến họ không thể nào quên được.

Và có lẽ, mãi mãi về sau, mỗi khi nghe tiếng mưa rơi, có người lại thấy lòng mình thổn thức, nhớ về một Đà Lạt mờ sương, một Đà Lạt của nỗi buồn và yêu thương, một Đà Lạt đã in sâu vào tâm hồn họ như một vết thương ngọt ngào không bao giờ khỏi.

 

Huỳnh An - CàPhê.Top